Tháng Tám rồi mình hò hẹn đi em
Anh dắt em qua những ngày nhạt nắng
Anh dắt em qua những bình yên phẳng lặng
Anh dắt em về những rung động buổi đầu tiên
Tháng Tám rồi mình hò hẹn đi em
Anh sẽ không buông tay như ngày này năm ngoái
Dẫu em đã đi, nhưng chưa từng ngoảnh lại
Dẫu em chưa từng để nắng chạm môi…
Tháng Tám rồi mình hò hẹn đi em
Người quá cũ, tình yêu trong ảo tưởng
Khúc nhạc mùa thu cũng tan cùng giao hưởng
Tay chạm tay để vụn vỡ thủy tinh…
Tháng Tám rồi, anh cũng muốn yêu thương
Thèm cảm giác tay trong tay qua những ngày lá đổ
Thèm cảm giác được ôm trong những ngày đau khổ
Thèm cảm giác yêu, anh chợt để nơi nào…
Tháng Tám rồi, mây cũng thôi phiêu du
Mưa về phố, phố du ca khúc hát
Đêm về phố, sao vô tâm lạnh nhạt?
Thu về rồi, ai đó ghé qua không?
Thu về rồi, ai đó có quên không?
Nhớ lại nhớ, du miên như chợt tỉnh
Miền miên viễn, sao ảo hư vô định?
Một bước thôi, sao lại quá xa xôi…
—
Tháng 8 rồi mình hò hẹn đi anh
Dắt tay em qua những ngày vô vị
Bỏ lại sau lưng ánh nhìn đố kỵ
Của lũ bạn già đang ế mốc meo
Tháng 8 về cho hồ nước trong veo
Cho mây trắng, trời xanh, nhè nhẹ nắng
Vội bước theo anh giữa chiều phố vắng
Lá thu vàng xào xạc bước chân em
Tháng 8 rồi nhắm mắt lại thử xem
Em đã thấy gió đang vờn trên tóc
Khe khẽ tiếng ai gọi thầm “cô nhóc”
Thật dịu dàng anh vén tóc thôi bay
Tháng 8 về cho trời cứ kéo mây
Mưa bất chợt trút lên đầu 2 đứa
Có nhau rồi em sợ chi lạnh nữa
Cái ôm ghì – theo em hết mùa mưa
Tháng 8 rồi anh đã sẵn sàng chưa?
Chở che em suốt chuỗi ngày giông tố
Nhẹ hôn em chốn đông người trên phố
Và cuống cuồng mỗi khi thấy em đau
Tháng 8 về rồi đi cũng thật mau
Ở bên em mình cùng nhau níu giữ
Yêu thôi mà, có gì không dám thử
Tháng 8 rồi mình hò hẹn đi anh…
Có 1 mùa Thu Hà Nội đẹp như thế
Thu Hà Nội như một món quà mà thiên nhiên, đất trời ban tặng cho mảnh đất ngàn năm. Mùa thu thì ở đâu cũng có, nhưng thu Hà Nội vẫn cứ đẹp đến nao lòng. Bầu trời xanh hơn, nắng vàng trải nhẹ trên những con đường – góc phố, trên những ngọn cây. Gió heo may nhè nhẹ thổi, cuốn theo những chiếc lá xoay xoay rơi như nốt nhạc. Thu Hà Nội đẹp và quyến rũ không chỉ vì cảnh sắc, khí hậu mùa thu; mà còn là điều gì đó mà ta chỉ có thể cảm nhận – rất khó gọi tên; và cũng bởi Hà Nội gắn liền với mùa thu…
Có phải là ngẫu nhiên không khi những sự kiện lớn của đất nước, của Hà Nội đều chọn mùa thu? Mùa thu của đất nước độc lập, mùa thu của ngày giải phóng thủ đô. Dẫu thế nào đi nữa thì Hà Nội và mùa thu cứ hoà vào nhau, tan trong nhau để bao con tim ngơ ngẩn. Người nhạc sỹ tài hoa họ Trịnh ở phương Nam khi đến với mùa thu nơi đây, đã rung cảm tận đáy lòng viết nên “Nhớ mùa thu Hà Nội” hay “Đoản khúc thu Hà Nội”.
Trên phố, thấp thoáng những gánh hàng quẩy bưởi, ổi, na… – những quả của mùa thu; hay quà đặc sản khác là cốm Vòng – một thứ mà chỉ có ở mùa thu Hà Nội. Và đâu đó những xe hoa rong cũng rạng ngời trong ánh nắng.
Thu Hà Nội rộn ràng niềm vui của ngày khai trường, của đêm Rằm Trung thu cùng tiếng hát tuổi thơ. Thu Hà Nội cũng dìu dặt se sắt nỗi buồn trong từng thoáng gió lạnh hay những giọt mưa như thể rơi rớt từ mùa hè, đem theo những chiếc lá rụng vàng trên hè phố. Nắng, gió, mưa… tất cả đan xen và thay đổi thật nhanh như một cô gái dịu dàng nhưng cũng hơi đỏng đảnh. Trong cái dịu dàng thu ấy, người ta có cảm giác nhẹ nhàng, thư thái hơn, cuộc sống như trôi chậm lại…
Thu Hà Nội đến và đi nhanh lắm – thoảng như một cơn gió! Có khi người ta chưa cảm nhận được mùa thu, chưa thấy được mùa thu thì thu đã qua đi, nhanh đến ngỡ ngàng. Mùa thu đẹp và ngắn ngủi, để lại bao bâng khuâng nuối tiếc.
Buổi sáng ngồi trên phố uống cà phê dưới vòm cây xanh, nghe nắng gió xôn xao, nghe cả hơi thở của mùa thu trong từng chiếc lá. Và yêu, và nhớ, muốn ôm lấy mùa thu, muốn níu mùa thu ở lại… Tự dưng bối rối ở trong lòng…/.
-Hà Thành-
Tháng 8 mùa thu, lá khởi vàng chưa nhỉ?
Đây là câu hát trong bài “Có phải em là mùa Thu Hà Nội”. Nếu ai hỏi Hà Nội hơn các tỉnh khác ở điểm gì, thì đó là 4 mùa Xuân – Hạ – Thu – Đông :)). Mùa xuân là Tết muôn hoa đua nở, cây lá tốt tươi. Mùa hè nóng VL :/ . Mùa thu hẹn hò đôi lứa, thời tiết mát mẻ xúng xính áo quần lên phố. Mùa đông mặc áo ấm, quấn khẳn, nắm tay nhau và thở ra khói.
Hồi còn đi học cảm nhận rõ bốn mùa lắm. Tết thì vẫn được mừng tuổi vì “cháu còn đi học”. Mùa hè được nghỉ thì các kế hoạch bơi lội, đá bóng. Mùa thu rảnh rỗi rủ các e teen xinh lên phố chụp ảnh. Mùa đông ôm nhau không phải nghĩ =)). Bây giờ, mùa nào cũng là mùa đi làm :(. Tết thì 1 loạt các cháu đang chờ bác Đức mừng tuổi. Hè nóng 5h30 tan mà 6h30 mới về tận dụng nốt điều hòa cơ quan. Thu trời đẹp thì chỉ còn ngày CN, sáng ngủ cho đã, chiều lười cầm máy lên phố mà hẹn hò lũ bạn đá PES. Mùa đông giờ không còn “lãng mạn” như xưa mà là…lạnh sun vòi, Hà Nội nóng thì nóng vđ mà lạnh cũng vc. Đi làm về nhanh nhanh chóng chóng ăn tối rồi trùm chăn lên fb chém gió, xem phim, chơi game…
Có vẻ như thời gian đã phá hủy mọi thứ, càng lớn người ta càng ì đi, lười biếng và ngại làm mọi thứ. Nhưng năm nay sẽ khác với #Keepmoving
Cảm thấy chơi chưa đủ mà lại sắp già
Là câu nói trong “bản tin tuyển Partner” này. Bản thân mình luôn bị ám ảnh bởi tuổi trẻ và những mục tiêu trong cuộc sống, những việc mà thanh xuân cần làm, muốn làm và nên làm. Lúc nào cũng cảm thấy thiếu thời gian để thực hiện những ý tưởng, lúc nào cũng cảm thấy bí bách bởi trách nhiệm trong các mối quan hệ. Nhiều lúc ước chỉ có 1 mình, không can hệ đến ai, thích làm gì thì làm. Ý tưởng này đã có trong đầu từ trước đây rất lâu nhưng nay được 1 người “cùng chí hướng” khơi dựng lại. Con đường phía trước chắc chắn là gian nan rồi, thất bại thì luôn đứng chờ nhưng sao phải xoắn nhỉ, tuổi trẻ mà cứ quẩy thôi 😉