Hà Nội những ngày đầu đông thế này dễ mang cho người ta nhiều xúc cảm.
Những cơn mưa tháng 11, dễ chạm vào nơi sâu kín mong manh nhất của tâm hồn.
Thế nên thỉnh thoảng, hoặc nhiều hơn những cái thỉnh thoảng ta bắt gặp những dòng status rất chênh vênh. Chỉ có thể khẽ thốt lên: “Ôi, sao mùa này lạ thế…!”
Tôi không nhớ mình đã đi qua những mùa đông trước như thế nào. Nhưng những chiều tan tầm rất muộn, ánh đèn đường đỏ quạch, những dòng xe hối hả, những luồng gió khẽ rít lên….Đâu đó, ngẩn ngơ trên phố có những vòng ôm siết chặt, những ngón tay đan vào nhau…cảnh tượng ấy vừa làm người ta cảm động mà cũng chông chênh đến lạ.
Bao lâu rồi nhỉ, tôi quên mất những nụ hôn, hơi ấm của những cái nắm tay?
Bao lâu rồi nhỉ, tôi quên mất cách viết và đánh vấn từ “yêu” tròn trịa như thế nào?
Bao lâu rồi nhỉ, những ngày thu về, những ngày chớm đông tôi không còn thấy mình nghẹn ngào giữa những chênh vênh mùa về?
Thực ra, tôi biết mình không cô đơn như tôi vẫn nghĩ. Chỉ là chông chênh 26, những chàng trai không hiểu nổi mình như tôi vẫn cứ tự vẩn vơ giữa những dòng xúc cảm không tên như thế. Biết rõ là không tốt mà bản thân vấn cứ lấn sâu.
Tôi cũng biết có những bàn tay sẵn sàng nắm lấy tay tôi để đi qua những ngày gió. Nhưng những cái “cũng được”, “không tệ” không phải là thứ trái tim muốn níu giữ. Tôi chọn buông tay, để những bàn tay chơi vơi thương nhớ.
Những ngày gió về…Tôi miên man giữa những Nhớ – Quên của Hiện tại. Bâng khuâng giữa những bến Đợi chờ.
Thoảng nghĩ về những mối quan hệ, biết rõ người ta hữu ý mà bản thân khù khờ không hiểu. Tôi rất sợ làm đau người khác, sợ những ánh mắt nhìn tôi hy vọng. Bản thân tôi biết tình cảm không phải là sự ban lơn, bản thân tôi biết trái tim mình thuộc về đâu…
Viết cho ngày chớm đông, mùa sang thật nhẹ nhàng, hoa sữa đang thơm nồng từng con phố, níu kéo những buổi tàn thu. Trong đêm tĩnh lặng, nỗi nhớ trở mình, ngột ngạt trong sự hoang hoải. Thấy chạnh lòng trước những cơn gió mùa thổi mãi, thấy đơn điệu xào xạo của những đám lá vàng đang xao xác. Ngày chớm đông, cơn gió mùa vô tình mê mải chở lạnh đi qua hiên nhà, hờ hững thổi… lại bắt đầu những ngày đông xa ngái, thấy thân thương những bếp lửa cuối chiều, những ngọn khói lam chiều xa xăm.
Những ngày chớm đông, thấy lòng mình bỗng dưng se sắt, nhớ những con đường một thời lá rụng vàng, đợi đông về xao xác. Nhớ người bạn già đã một thời gắn bó, nhớ những ngày cuối tuần vui vẻ, nghe gió rít qua từng ô cửa sổ trong đêm tĩnh lặng.
Những ngày chớm đông, phố dường như cũng sắt se lòng. Những đám lá thì vẫn hát bản tình ca cùng gió, những bước chân vẫn đi nhẹ qua ngõ, thoáng đâu đó những đôi mắt đang ngước nhìn những chiếc lá thu rơi. Cây cầu cũ vẫn nằm gối đầu qua những mốc thời gian cũng những chuyến xe chở mùa đi ngang phố, thấy cuộc sống tự nhiên êm đềm và chậm lại.

Đêm chớm đông, những cơn mưa phùn rơi bất chợt, những cơn gió lạnh buốt giá quyện lẫn mùi hoa sữa, mùi hạt rẻ, mùi bắp nướng. Đông về, có em theo đó không, hay chỉ mang về mùi hoa sữa, gốc bàng gầy trơ trọi lá, liễu cũng sầu, rơi rớt từng cánh hoa trống rỗng, cả một khoảng không. Đông về vẫn vậy, vẫn chưa quên dỗi hờn, hay vô tình, hay vội vã, chỉ mang kịp nỗi cô đơn, đâu ai biết.
Ngày chớm đông, khi hàng cây ngân hạnh hai bên đường đã rực rỡ, gió rì rào thổi, tiếng ai đó khẽ nhắc sớm mai thu sắp tàn, đông sẽ tới, đừng đụng vào cây mùa lá rụng. Ai đó vẫn lang thang trên con đường tình, về phía xa, mê mải… sẽ còn lang thang trong mùa đông, qua mùa xuân, kệ mùa hạ, luyến tiếc mùa thu, và sẽ không ngày dừng lại…
Thôi, xin mùa đông, hãy dành cho ta một lối đi về, trong vương quốc của buồn, của cô đơn, của lạnh căm và ướt át. Để ta trở về cùng miên man đợi mùa đông rêu xanh đôi mắt. Chớm đông thấy lạnh tê tái bàn tay.
—
Hà Nội, Một ngày chớm đông…